Liên Hương

SƯƠNG KHÓI



Nỗi niềm trĩu nặng ngày chạng vạng
Cánh cò lẻ bạn mải miết bay
Ai cõng phận buồn qua phố vắng
Rùng mình nghe lạnh gió heo may

Nhà nhà rộn rã mừng xuân đến
Ta về hờ hững một bước chân
Dòng đời cuồn cuộn dâng như sóng
Sao chỉ riêng mình nỗi bâng khuâng

Sương khói nhạt nhoà trên mi mắt
Khoả buồn ta hát nhịp trống cơm
Bập bùng lặn lội bầy con xít
Giọt mặn nào lăn giữa môi thơm

Nghe mùa trở gió chiều lá rụng
Ta cũng như người phận lá rơi
Có còn nghe tiếng xưa đồng vọng
Lặng lẽ mây trôi cuối chân trời

Buốt lòng đêm vắng tàu chuyển bánh
Đời người đắng đót mấy sân ga
Ừ nhỉ lá nào không về cội
Ưu tư chi lắm phía quê nhà

Dặn lòng người hỡi xin đừng khóc
Đời trôi sao tránh nẻo vô thường
Rồi đây mây trắng về trên tóc
Nỗi niềm nào cũng hoá khói sương



Liên Hương

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 29 tháng 11 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "SƯƠNG KHÓI"